GÓC KHUẤT NGHỀ BÁC SĨ GIẢI PHẪU BỆNH
Tôi là bác sĩ giải phẫu bệnh.
- Tôi khám bệnh, chẩn đoán khối u, kê toa khi cần. Tôi ngồi phòng khám đối diện nỗi lo của bệnh nhân...
- Và sau đó, tôi bước vào căn phòng lặng im, làm việc với từng lát cắt mô học – nơi mỗi tế bào có thể nói ra một sự thật sống còn.
- Không lời cảm ơn. Không tiếng vỗ tay.
- Chỉ có ánh sáng từ kính hiển vi và trách nhiệm nặng như sinh mạng.
Nhưng sau lớp Áo khoát bác sĩ ấy… những góc khuất không tên:
1- Mất tuổi trẻ cho một hành trình học tập kéo dài và không ngừng nghỉ.
2- Áp lực khủng khiếp vì chỉ một dòng chẩn đoán sai có thể đổi hướng cả cuộc đời người bệnh.
3- Cô đơn, vì không phải ai cũng hiểu “một nghề đôi khi không thấy mặt bệnh nhân nhưng vẫn cứu người”.
4- Rủi ro phơi nhiễm, hóa chất, bệnh truyền nhiễm vẫn luôn rình rập trong từng mẫu bệnh phẩm.
5- Và kỳ vọng vô hình từ xã hội: bác sĩ thì không được phép sai.
Nhưng tôi vẫn yêu nghề
- Vì tôi biết rằng, đằng sau mỗi ca mỗ là một người đang hi vọng
- Và tôi chọn là người mang hi vọng ấy– dù chỉ là trong thầm lặng